Mệt mỏi với những quyết tâm dang dở và những ước mơ tắt nguội, Linh kéo bước chân lên nền xi măng xám ngoét xì xập nước. Một. Hai. Đã từ rất lâu anh mới nhận thấy vị trí thật sự của bản thân mình
.
Thế nên câu đùa của Vy hóa thành tàn nhẫn, giá mà vào một lúc khác, ở một không gian khác, trong một tâm trạng khác, anh sẽ xuề xòa cho qua và lại hôn lên mái tóc lúc nào cũng thơm mùi chanh của cô
.
Khi người ta nói giá mà, là người ta sắp kể ra một điều không có thực ở quá khứ, trong ngữ pháp tiếng Anh, người ta sẽ phải dùng câu điều kiện loại 3
.
Thế nên giờ tôi lại phải viết để nhắc với hết thảy mọi người một lần nữa là:
"Đừng chạm vào cây mùa lá rụng"
.
Lê Hoàng Linh. Hai năm trước cô đã biết được tên anh trong đợt tuyển nhân viên của công ty, và giờ đây, thêm một lần nữa, rành rọt ba chữ Lê Hoàng Linh đập vào 4 bức tường hẹp trong văn phòng rồi rơi thõm xuống cốc cà phê không được chào đón trên bàn làm việc. Cô không khóc. Suy cho cùng, cái chết của anh không phải lỗi của cô. Cô có quyền lựa chọn cuộc sống theo cách của riêng mình, nếu cách lựa chọn của cô có vô tình gây tổn thương cho người khác, ấy là nỗi bất hạnh của họ.
Phải gọi là "người khác" và "họ", vì anh chưa bao giờ là một người đủ đặc biệt để đứng riêng thành một nhóm trong tim cô. Anh yêu cô, anh có khiếu hài hước, anh thú vị và quan tâm, ân cần và chia sẻ. Nhưng đàn ông thì vẫn cứ là đàn ông thôi. Vy là người đồng tính nữ
.
Dĩ nhiên cô không thích cách anh hèn hạ thả trôi mình và tham gia cái câu lạc bộ ngu ngốc đó, nhưng cô là người công bằng và tin vào luật nhân quả, với mong ước những lựa chọn của mình được tôn trọng, cô luôn nỗ lực tôn trọng những lựa chọn của người khác.
Cái chết của anh không phải lỗi do cô. Hoàn toàn không thể. Cô kéo rèm cửa và nhìn ra bên ngoài. Nắng đã thôi cáu gắt, chúng nhẹ nhàng rút về phía sau cánh gà, chấm dứt vai diễn phản diện của mình. Cô kéo lại rèm cửa, vứt cốc cà phê vào thùng rác và bước vội ra khỏi văn phòng. Cô có một cái hẹn với em gái Linh, có vẻ như anh muốn để lại cho cô nhiều hơn là một cái tên, hai cây xương rồng, vài tin nhắn tán tỉnh vu vơ và những lần làm tình nhạt nhẽo, trừ cái lần ở một nhà vệ sinh công cộng bẩn thỉu, lần đó cô đã tin rằng mình hoàn toàn có thể trở thành một người đàn bà đúng mực.
.
Thế nên câu đùa của Vy hóa thành tàn nhẫn, giá mà vào một lúc khác, ở một không gian khác, trong một tâm trạng khác, anh sẽ xuề xòa cho qua và lại hôn lên mái tóc lúc nào cũng thơm mùi chanh của cô
.
Khi người ta nói giá mà, là người ta sắp kể ra một điều không có thực ở quá khứ, trong ngữ pháp tiếng Anh, người ta sẽ phải dùng câu điều kiện loại 3
.
Thế nên giờ tôi lại phải viết để nhắc với hết thảy mọi người một lần nữa là:
"Đừng chạm vào cây mùa lá rụng"
.
Lê Hoàng Linh. Hai năm trước cô đã biết được tên anh trong đợt tuyển nhân viên của công ty, và giờ đây, thêm một lần nữa, rành rọt ba chữ Lê Hoàng Linh đập vào 4 bức tường hẹp trong văn phòng rồi rơi thõm xuống cốc cà phê không được chào đón trên bàn làm việc. Cô không khóc. Suy cho cùng, cái chết của anh không phải lỗi của cô. Cô có quyền lựa chọn cuộc sống theo cách của riêng mình, nếu cách lựa chọn của cô có vô tình gây tổn thương cho người khác, ấy là nỗi bất hạnh của họ.
Phải gọi là "người khác" và "họ", vì anh chưa bao giờ là một người đủ đặc biệt để đứng riêng thành một nhóm trong tim cô. Anh yêu cô, anh có khiếu hài hước, anh thú vị và quan tâm, ân cần và chia sẻ. Nhưng đàn ông thì vẫn cứ là đàn ông thôi. Vy là người đồng tính nữ
.
Dĩ nhiên cô không thích cách anh hèn hạ thả trôi mình và tham gia cái câu lạc bộ ngu ngốc đó, nhưng cô là người công bằng và tin vào luật nhân quả, với mong ước những lựa chọn của mình được tôn trọng, cô luôn nỗ lực tôn trọng những lựa chọn của người khác.
Cái chết của anh không phải lỗi do cô. Hoàn toàn không thể. Cô kéo rèm cửa và nhìn ra bên ngoài. Nắng đã thôi cáu gắt, chúng nhẹ nhàng rút về phía sau cánh gà, chấm dứt vai diễn phản diện của mình. Cô kéo lại rèm cửa, vứt cốc cà phê vào thùng rác và bước vội ra khỏi văn phòng. Cô có một cái hẹn với em gái Linh, có vẻ như anh muốn để lại cho cô nhiều hơn là một cái tên, hai cây xương rồng, vài tin nhắn tán tỉnh vu vơ và những lần làm tình nhạt nhẽo, trừ cái lần ở một nhà vệ sinh công cộng bẩn thỉu, lần đó cô đã tin rằng mình hoàn toàn có thể trở thành một người đàn bà đúng mực.
Nghĩa là đúng mực theo những tiêu chuẩn chung của xã hội, không phải của cô.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét