... Chả hiểu sao cứ lúc nào nhắc tới 2 tiếng cà phê - trong khi những người khác luôn nghĩ đến một cảnh vui vẻ, hạnh phúc và trò chuyện, bao giờ tôi cũng tưởng tượng ra cảnh một gã bơ vơ ngồi một mình trong một góc quán nhỏ, cà phê ít đường để đừng đắng quá mà cũng đừng ngọt quá dễ làm cho người ta mất thăng bằng, nhạc thì nhè nhẹ thôi, và ngoài trời chắc chắn là phải mưa rồi...
... trong quán sẽ có rất ít người, mà mỗi người lại ngồi ở một góc bàn riêng, không quan tâm đến phần còn lại của thế giới, họ sẽ uống cà phê và nhìn về cửa sổ, không phải để ngắm cảnh đẹp của mưa mà là trông chờ có được cảm giác hạnh phúc khi cơn mưa qua, trời tạnh, mọi thứ xung quanh trở nên đẹp đẽ, dễ nhìn và thân thiện hơn...
... kể cũng lạ, từ ngày nhen nhóm được cái góc uống cà phê ở nhà, tôi chưa bao giờ gặp được mưa cả, chỉ dính mưa khi ngồi quán thôi, có lẽ tôi còn cần một người chủ quán, cần cái cười tươi của cô hàng nước và những câu bông đùa đôi khi có phần khó nghe của cô những lúc tôi sợ cái cảm giác phải ở một mình
Câu chuyện thứ hai. 11h29'. Ngày 29/08/05. Là dành cho em.
... em không trở về, mà cà phê thì gây nghiện...đó cũng là cái cảm giác sợ hãi không dám uống cà phê cùng người mình yêu mến, bởi tới một lúc nào đó phải ngồi một mình bên cốc cà phê, nổi ám ảnh là không thể chịu đựng nổi
... đôi khi người ta cũng phải học cách cô đơn
Câu chuyện thứ ba. 12h37'. Ngày 12/09/05. Lại là dành cho em.
nhớ T khiếp !
cũng 2 năm trước, giờ này, lúc này, H quen mùi cái cười cũng như giọng nói của T, ở HN một thân một mình, nhớ nhà thì ít mà đôi lúc nhớ T thì nhiều quá
có nhiều buổi trời mưa, kéo T đi tắm mưa, lần đầu tiên mình quen nhau cũng là trời mưa T nhỉ, mưa kinh khủng, và cái lúc mà T quẳng cái áo mưa qua bên đường rồi đi cùng H dưới mưa bên cái xe chaly chết máy, H đã biết T sinh ra là để dành cho H rồi
mỗi lần H về nhatrang, cái cô bán nước hơi vô duyên đó cũng hay hỏi về T, hỏi về cái con bé nhí nhãnh hay mặc áo hồng và cười giòn tan như tiếng lá khô vang lên mỗi lúc cô bực mình ra quét
H cũng nhớ T, nhưng H không bao giờ muốn nói ra, H ái ngại, tiếng là một đứa sống nhợt nhạt, bất chấp và bất cần, nhưng H vẫn bị nhiều thói quen cũng như định kiến nắm giữ, bày tỏ tình cảm chỉ là kiểu uỷ mị dành cho bọn con gái thôi, ai cũng bảo thế còn gì ! H lúc nào cũng thích uống cafe ở nhà vào trời mưa T ạ, chắc chắn đấy, những hàng quán rồi cũng chán, sạch đẹp, tinh tươm, cầu kỳ, bắt mắt thật đấy, nhưng rồi H cũng sẽ về nhà
HN bắt đầu đỡ nóng rồi, chắc là sắp lạnh, sắp có mưa...
Câu chuyện thứ tư. 20h9'. Ngày 20/02/06. Peace. Love. Empathy.
... tháng hai, lóc cóc, lóc cóc shock thời tiết, yêu thích cái lạnh nhưng cũng phải ngắc ngoải, lạnh quá chừng lạnh, hai cái răng hai bên hàm đã nhổ, lại tổn thọ nhưng còn đỡ hơn là phải chịu đau trong cái thứ lạnh quái gở này
... cũng nhớ em khiếp lắm
... căn nhà mới, niềm vui mới, mảng tường mới, những viên gạch mới làm kệ rượu, chỉ có mình là cũ rích
Câu chuyện cuôi. 21h17'. Ngày 01/03/06. Không còn dành cho ai.
...hôm nay không phải là cà phê một mình, mà là rượu vang đỏ với những người bạn, quá nhiều niềm vui đến nỗi không còn chỗ cho nỗi buồn
rượu vang đỏ và món bào ngư, những nỗi buồn chấm dứt, hôm nay anh không còn thời gian để nhớ em
Haha, "đăng một Nhận xét" là H quá iêu T! Tình iêu tuổi teen i'!
Trả lờiXóa