Thứ Ba, 28 tháng 4, 2009

Blind


nếu bất chợt một ngày kia em nhận ra

con đường ta đang đi không phải là con đường mà em muốn chọn

liệu em sẽ cùng anh bước tiếp

hay sẽ tìm cho mình một ngã rẽ riêng


một dấu chấm không tên

một nỗi buồn vội nhạt

biết đâu em lại hát

vì nhớ anh

trên một con đường lạ lẫm

chênh vênh

mong em đừng vỡ oà hối tiếc


có những cơn mưa không bao giờ đến

có những buổi hẹn không bao giờ bắt đầu

chúng chỉ bất chợt như việc ở ngã tư kế tiếp

môi anh chạm khẽ vào nụ cười của em.

...10 after...


Này em

Đừng có mà nhìn anh như thế

Đừng cố tình làm ra vẻ

Ta đã từng yêu nhau


Chả ai trách anh bạc bẽo đâu

Em đừng mong chờ vớ vẩn

Đứa nào nói với em tình yêu là bất tận

Tát vào mặt nó cho anh


"Yêu xong rồi quên

Cái ngữ đàn ông toàn thế"

Mẹ em dặn rồi, em đừng quên lời mẹ

Mà cố bám vào anh


Này thì phủi tay cho nhanh

Bụi có bám đầy rồi cũng sạch hết

Đừng làm anh thêm mệt

Buông giúp đi em


[Giá được như thế thì cũng đáng mà quên

Nực cười! Em lại là người chia tay trước

Coi như là giấc mơ trả thù cũng được

Nhưng ích gì nhỉ em?

Chắc em lại phì cười rồi chửi anh hèn cho xem

Em bao giờ chả thế

Không biết thế nào là cả nể

Làm đau cả lòng anh]


À! Cái đường mình hay đi giờ cây vẫn cứ xanh

Vì chưa tới mùa lá rụng.

...Cà phê. Mu*a. Tôi. Và em...

Câu chuyện thứ nhất. 10h44'. Ngày 28/08/05. Sau một tuần bệnh và quên.

... Chả hiểu sao cứ lúc nào nhắc tới 2 tiếng cà phê - trong khi những người khác luôn nghĩ đến một cảnh vui vẻ, hạnh phúc và trò chuyện, bao giờ tôi cũng tưởng tượng ra cảnh một gã bơ vơ ngồi một mình trong một góc quán nhỏ, cà phê ít đường để đừng đắng quá mà cũng đừng ngọt quá dễ làm cho người ta mất thăng bằng, nhạc thì nhè nhẹ thôi, và ngoài trời chắc chắn là phải mưa rồi...



... trong quán sẽ có rất ít người, mà mỗi người lại ngồi ở một góc bàn riêng, không quan tâm đến phần còn lại của thế giới, họ sẽ uống cà phê và nhìn về cửa sổ, không phải để ngắm cảnh đẹp của mưa mà là trông chờ có được cảm giác hạnh phúc khi cơn mưa qua, trời tạnh, mọi thứ xung quanh trở nên đẹp đẽ, dễ nhìn và thân thiện hơn...



... kể cũng lạ, từ ngày nhen nhóm được cái góc uống cà phê ở nhà, tôi chưa bao giờ gặp được mưa cả, chỉ dính mưa khi ngồi quán thôi, có lẽ tôi còn cần một người chủ quán, cần cái cười tươi của cô hàng nước và những câu bông đùa đôi khi có phần khó nghe của cô những lúc tôi sợ cái cảm giác phải ở một mình

Câu chuyện thứ hai. 11h29'. Ngày 29/08/05. Là dành cho em.
... em không trở về, mà cà phê thì gây nghiện...đó cũng là cái cảm giác sợ hãi không dám uống cà phê cùng người mình yêu mến, bởi tới một lúc nào đó phải ngồi một mình bên cốc cà phê, nổi ám ảnh là không thể chịu đựng nổi
... đôi khi người ta cũng phải học cách cô đơn

Câu chuyện thứ ba. 12h37'. Ngày 12/09/05. Lại là dành cho em.
nhớ T khiếp !
cũng 2 năm trước, giờ này, lúc này, H quen mùi cái cười cũng như giọng nói của T, ở HN một thân một mình, nhớ nhà thì ít mà đôi lúc nhớ T thì nhiều quá
có nhiều buổi trời mưa, kéo T đi tắm mưa, lần đầu tiên mình quen nhau cũng là trời mưa T nhỉ, mưa kinh khủng, và cái lúc mà T quẳng cái áo mưa qua bên đường rồi đi cùng H dưới mưa bên cái xe chaly chết máy, H đã biết T sinh ra là để dành cho H rồi
mỗi lần H về nhatrang, cái cô bán nước hơi vô duyên đó cũng hay hỏi về T, hỏi về cái con bé nhí nhãnh hay mặc áo hồng và cười giòn tan như tiếng lá khô vang lên mỗi lúc cô bực mình ra quét
H cũng nhớ T, nhưng H không bao giờ muốn nói ra, H ái ngại, tiếng là một đứa sống nhợt nhạt, bất chấp và bất cần, nhưng H vẫn bị nhiều thói quen cũng như định kiến nắm giữ, bày tỏ tình cảm chỉ là kiểu uỷ mị dành cho bọn con gái thôi, ai cũng bảo thế còn gì ! H lúc nào cũng thích uống cafe ở nhà vào trời mưa T ạ, chắc chắn đấy, những hàng quán rồi cũng chán, sạch đẹp, tinh tươm, cầu kỳ, bắt mắt thật đấy, nhưng rồi H cũng sẽ về nhà
HN bắt đầu đỡ nóng rồi, chắc là sắp lạnh, sắp có mưa...

Câu chuyện thứ tư. 20h9'. Ngày 20/02/06. Peace. Love. Empathy.
... tháng hai, lóc cóc, lóc cóc shock thời tiết, yêu thích cái lạnh nhưng cũng phải ngắc ngoải, lạnh quá chừng lạnh, hai cái răng hai bên hàm đã nhổ, lại tổn thọ nhưng còn đỡ hơn là phải chịu đau trong cái thứ lạnh quái gở này
... cũng nhớ em khiếp lắm
... căn nhà mới, niềm vui mới, mảng tường mới, những viên gạch mới làm kệ rượu, chỉ có mình là cũ rích

Câu chuyện cuôi. 21h17'. Ngày 01/03/06. Không còn dành cho ai.
...hôm nay không phải là cà phê một mình, mà là rượu vang đỏ với những người bạn, quá nhiều niềm vui đến nỗi không còn chỗ cho nỗi buồn
rượu vang đỏ và món bào ngư, những nỗi buồn chấm dứt, hôm nay anh không còn thời gian để nhớ em

Bong bóng mưa


... I wish I were a baby new-born ...


Con lỡ bước chân
Xa thật xa khỏi vòng tay của mẹ
Bong bóng mưa bay lên trời vội thế
Chẳng chịu chờ con
Con thấy trong ánh mắt gầy còm
Có những lời trách la của mẹ
Con của mẹ lúc nào cũng thế
Vội vã tìm cho mình một lối đi riêng
Con đã lỡ quên
Cái cách con vẫn cười rồi mẹ ạ
Tiếng cười nghe khô và vô vị quá
Bởi cảm xúc chẳng còn
Mẹ bảo con
Ngày mai bong bóng mưa sẽ lại về với đất
Con cũng sẽ về làm con người rất thật
Con sẽ biết cười
Có lẽ trong mẹ lúc nào con cũng xinh tươi...


(Viết cho mẹ vào một ngày mưa năm 2001)

Lonely


I think:

about real love

about you

about nothing...


Lại là cái gã bên vệ đường rao bán hạnh phúc để mua tình yêu - một mảnh tình con con bé tẹo. Chợt nhớ những câu chuyện cũ, những mảng ký ức không gọi được tên.


Mọi thứ như đang xoay vòng. Chạy mải miết một hồi tôi lại thấy mình ngồi trơ trọi trong một góc bàn, đông đúc mà vẫn cứ cô đơn. Nhớp nhúa. Cả người tiết ra một thứ mồ hôi đầy vị an-côn. Những gương mặt cứ mờ dần rồi biến mất. Tôi ù tai và thấy mình bất lực.


Nôn thốc nôn tháo. Cả người gần như kệt sức. Ngả mình vào tường, tôi chợt nhớ tới em. Và vì sợ hãi những câu chuyện cũ về em, sợ hãi phải nhận ra rằng tôi yêu em biết bao nhiêu, và đã từng sợ mất em biết bao nhiêu, tôi lọ mọ bước về phía đám đông và nhập cuộc. Tôi càng ngày càng hèn kém, càng ngày càng chạy ra xa em. Không phải tôi thiếu tự tin. Tự tin thì tôi có thừa. Tôi chỉ nhận ra mình càng ngày càng con người- càng ngày càng dễ bị tổn thương, đặc biệt là bởi những mảng ký ức mà tôi đã cố tìm cách hủy bỏ, bằng cách trốn tránh những mắt xích cũ, và đốt sạch những tấm ảnh mà người ta thường nâng niu gìn giữ cho đến lúc về già.


Ngày trước khi tôi thấy ghê tởm mình, tôi thường xin lỗi em và trông chờ vào bàn tay của em. Hôm nay, tôi thấy mình dửng dưng đứng dậy, đầu óc trống không.


"Đừng khơi chi những điều ta đã kịp quên
Ai cũng khuyên anh như thế
Những bồi hồi tuổi trẻ
Cứ để nó đến rồi đi"

...nightmare in flaking daylight...


"Có tiếng gió
Ùa về miền ký ức tuổi thơ
Anh để lạc ước mơ trên cánh đồng mười-bảy
Trái tim em từ ngày ấy
Cũng quên chừa một góc cho anh
Những áng mây xanh
Bầu trời trăng trắng
Anh gào thét trong câm lặng
Ép mình khỏi nỗi-yêu-em
Vẫn mười ba cái tên
Mười ba con đường
Mười ba góc phố
Nhưng em không còn ngân nga trên con đường đó
Bài hát có giai điệu là nhịp tim anh
Anh bắt đầu làm những bài thơ
Về thứ tình yêu nông nổi
Vì anh ghét những phút giây chờ đợi
Ngày em trở về bắt đầu từ lúc chia tay"

Thứ Hai, 27 tháng 4, 2009

C'est moi ! Tôi là Hùng !


1. Hùng - dũng sĩ diệt đồng hồ báo thức:


Tính ra thì già trẻ lớn bé đã có khoảng 25 chiếc đồng hồ báo thức qua tay mình. Có em chỉ mua được vài ngày đã vĩnh viễn từ giã cõi đời. Những cái chết được báo trước của những kẻ phá hoại cơn khoái lạc của Hùng. Tiếng chuông ré lên ta nhét xuống dưới gối, nó vẫn reo và rung lên bần bật --> trông cơn lê tê mê ta thẳng tay ném bộp vào tường, pin rơi ra, đồng hồ nát bét. Thế là hết. Dù sau đó là những nước mắt tiếc nuối nhưng ngựa vẫn quen đường cũ. Giờ đây trong phòng Hùng đã có 1 chiếc đồng hồ treo tường. [Ta đã biết nói không với việc dùng điện thoại báo thức như nhiều kẻ hằng xúi bẩy]


2. Hùng - một trí nhớ siêu việt:


Năm nào cũng mất vé tàu. Ấy là số phận của Hùng. Đi mua sách --> trả tiền xong hồn nhiên để lại sách tại cửa hàng. Đi chơi thì muôn đời để quên cặp. Đi Hòn Chồng để lại máy ảnh. Đi chơi Đà Nẵng để lại nguyên cái ba lô ở ga. Cầm trên tay 2 cái CDs đi một quảng đường dài khoảng 50 mét thì nhìn lại không thấy 2 cái đĩa đâu cả. Đến giờ đó vẫn là ẩn số. Ra khỏi phòng học, trên tay cầm bao nhiêu sách vở --> trò chuyện với Tố Anh --> phải dùng tay để diễn giải(vì Tố Anh cực thông minh) --> thẳng tay vứt hết sách vở ra sàn --> sau một hồi giải thích thì chào bạn rồi đi thẳng ! Muôn đời để quên chìa khoá trong phòng mà vẫn đang tâm click một phát. Vé xe mà rơi vào tay Hùng thì khó bề tìm lại. Chưa bao giờ phân biệt được bên trái và bên phải một cách nhanh chóng. Ôi! Ta là một truyền thuyết!


3. Hùng - lười như hủi:


Rất ghét đánh răng vì phải vận động tay quá nhiều --> lập kỷ lục 4 ngày không đánh răng. Phòng ở bao giờ cũng như một cái bãi rác. Nằm xem tivi --> muốn chuyển kênh nhưng cái remote nằm ngoài tầm với --> thà xem cái mình không thích còn hơn. Thế mà có những chuyện mình lại siêng năng kinh khủng, ngày nào cũng làm mà không biết chán. Ôi!

4. Hùng - bãi rác của những cảm xúc rẻ tiền:


Buổi tối đang nằm ngủ, Hùng bất ngờ bật dậy, cảm xúc dâng trào. Mới 2 giờ đêm nhưng chàng không tài nào chợp mắt được nữa, đột ngột ré lên: "Con người thật tài năng". Hùng nghĩ đến việc con người tạo ra âm nhạc, những âm thanh đi cạnh nhau lại tạo nên một bài hát gợi cho mình nhiều cảm xúc như thế. Rồi chàng lại nghĩ về những quyển sách, những câu chuyện, không có thật mà sao vẫn lôi cuốn mình... Cứ thế chàng bỏ cả giấc ngủ để sống trong niềm tự hào vì mình là con người (có phải không nhỉ?)

5. Hùng - cái đầu không bình thường:


Đang nghe mấy bài trong Feels like home thì tự dưng nước mắt chảy ròng ròng, chợt thấy mình quá ư sạch sẽ và trong lành. Nhìn đồng hồ đã hơn 12h đêm nhưng cái cảm giác "so pure" nó không cho phép Hùng tự giam cầm mình trong 4 bức tường bẩn thỉu ý được nữa . Thế là phóng xe một vòng Hà Nội. Chú chim chợt thấy mình đẹp đẽ và muốn bay bay bay bay để mọi người cùng chiêm ngưỡng. Rồi xem phim Waterworld, đoạn mọi người nhìn thấy đất liền lần đầu tiên thì trong lòng chàng dậy lên một thứ cảm xúc khó tả, chàng cầm máy và nhắn tin : "Chị ơi, em không thể cầm lòng nổi khi chứng kiến cảnh những người đàn ông sau bao ngày lênh đênh biển cả đã lần đầu tiên nhìn thấy đất liền. Thật là xúc động". Ặc ặc! Hùng ơi là Hùng...


(to be continued)