Thứ Hai, 27 tháng 4, 2009

C'est moi ! Tôi là Hùng !


1. Hùng - dũng sĩ diệt đồng hồ báo thức:


Tính ra thì già trẻ lớn bé đã có khoảng 25 chiếc đồng hồ báo thức qua tay mình. Có em chỉ mua được vài ngày đã vĩnh viễn từ giã cõi đời. Những cái chết được báo trước của những kẻ phá hoại cơn khoái lạc của Hùng. Tiếng chuông ré lên ta nhét xuống dưới gối, nó vẫn reo và rung lên bần bật --> trông cơn lê tê mê ta thẳng tay ném bộp vào tường, pin rơi ra, đồng hồ nát bét. Thế là hết. Dù sau đó là những nước mắt tiếc nuối nhưng ngựa vẫn quen đường cũ. Giờ đây trong phòng Hùng đã có 1 chiếc đồng hồ treo tường. [Ta đã biết nói không với việc dùng điện thoại báo thức như nhiều kẻ hằng xúi bẩy]


2. Hùng - một trí nhớ siêu việt:


Năm nào cũng mất vé tàu. Ấy là số phận của Hùng. Đi mua sách --> trả tiền xong hồn nhiên để lại sách tại cửa hàng. Đi chơi thì muôn đời để quên cặp. Đi Hòn Chồng để lại máy ảnh. Đi chơi Đà Nẵng để lại nguyên cái ba lô ở ga. Cầm trên tay 2 cái CDs đi một quảng đường dài khoảng 50 mét thì nhìn lại không thấy 2 cái đĩa đâu cả. Đến giờ đó vẫn là ẩn số. Ra khỏi phòng học, trên tay cầm bao nhiêu sách vở --> trò chuyện với Tố Anh --> phải dùng tay để diễn giải(vì Tố Anh cực thông minh) --> thẳng tay vứt hết sách vở ra sàn --> sau một hồi giải thích thì chào bạn rồi đi thẳng ! Muôn đời để quên chìa khoá trong phòng mà vẫn đang tâm click một phát. Vé xe mà rơi vào tay Hùng thì khó bề tìm lại. Chưa bao giờ phân biệt được bên trái và bên phải một cách nhanh chóng. Ôi! Ta là một truyền thuyết!


3. Hùng - lười như hủi:


Rất ghét đánh răng vì phải vận động tay quá nhiều --> lập kỷ lục 4 ngày không đánh răng. Phòng ở bao giờ cũng như một cái bãi rác. Nằm xem tivi --> muốn chuyển kênh nhưng cái remote nằm ngoài tầm với --> thà xem cái mình không thích còn hơn. Thế mà có những chuyện mình lại siêng năng kinh khủng, ngày nào cũng làm mà không biết chán. Ôi!

4. Hùng - bãi rác của những cảm xúc rẻ tiền:


Buổi tối đang nằm ngủ, Hùng bất ngờ bật dậy, cảm xúc dâng trào. Mới 2 giờ đêm nhưng chàng không tài nào chợp mắt được nữa, đột ngột ré lên: "Con người thật tài năng". Hùng nghĩ đến việc con người tạo ra âm nhạc, những âm thanh đi cạnh nhau lại tạo nên một bài hát gợi cho mình nhiều cảm xúc như thế. Rồi chàng lại nghĩ về những quyển sách, những câu chuyện, không có thật mà sao vẫn lôi cuốn mình... Cứ thế chàng bỏ cả giấc ngủ để sống trong niềm tự hào vì mình là con người (có phải không nhỉ?)

5. Hùng - cái đầu không bình thường:


Đang nghe mấy bài trong Feels like home thì tự dưng nước mắt chảy ròng ròng, chợt thấy mình quá ư sạch sẽ và trong lành. Nhìn đồng hồ đã hơn 12h đêm nhưng cái cảm giác "so pure" nó không cho phép Hùng tự giam cầm mình trong 4 bức tường bẩn thỉu ý được nữa . Thế là phóng xe một vòng Hà Nội. Chú chim chợt thấy mình đẹp đẽ và muốn bay bay bay bay để mọi người cùng chiêm ngưỡng. Rồi xem phim Waterworld, đoạn mọi người nhìn thấy đất liền lần đầu tiên thì trong lòng chàng dậy lên một thứ cảm xúc khó tả, chàng cầm máy và nhắn tin : "Chị ơi, em không thể cầm lòng nổi khi chứng kiến cảnh những người đàn ông sau bao ngày lênh đênh biển cả đã lần đầu tiên nhìn thấy đất liền. Thật là xúc động". Ặc ặc! Hùng ơi là Hùng...


(to be continued)

2 nhận xét: