Ngày xưa bữa cơm gia đình chỉ có món trứng kho và canh rau muống luộc, bố mẹ tất bật công việc về cũng chả có thời gian nghỉ ngơi, con cái đứa lớn thì đi học, đứa nhỏ thì chơi bắn bi với bọn trong khu tập thể, đúng kẻng 11h30 là cả nhà quây quần bên mâm cơm, chuyện công việc, chuyện học hành, tiếng cười không dứt. .
Bây giờ bữa cơm có đủ bò bê dê ngỗng, nhưng bố mẹ đi đằng bố mẹ, con cái lớn mỗi đứa lại có những mối quan hệ riêng, bữa cơm gia đình hoàn toàn biến mất, có khi cả ngày chẳng thấy mặt nhau, gia đình thành nhà trọ. .
Ngày xưa nghèo khó, mấy thằng ký túc tối tối dắt nhau đi ăn bữa cơm 3 nghìn, đứa nọ cướp lời đứa kia, đứa kia tranh đồ ăn đứa nọ, khốn khó lắm, nhưng thương nhau nhiều, cùng một lũ tha hương dựa vào nhau mà sống, hễ một thằng buồn là cả phòng cũng buồn theo. .
Bây giờ khấm khá hơn rồi, đã có người làm ông nọ bà kia, tiền bạc súng sính, nhưng bao nhiêu lo toan công việc làm người ta mệt mỏi và suy nghĩ, dần đâm ra vô tâm, thân thiết đến thế bỗng chốc hóa ra người xa lạ, có khi một thằng ngồi đếm tiền chuẩn bị vài triệu mua quần áo ngay bên cạnh một thằng lo lắng không biết mai lấy gì mà ăn. Bạn bè thành quán trọ. .
Ngày xưa yêu nhau, cọc cạch chiếc xe đạp Phượng Hoàng, chị ôm eo anh, nói cười phớ lớ, đạp xe hết cả thành phố mà hạnh phúc vẫn không chịu nghỉ chân, đôi mắt cứ sáng ngời lên như thế bên ly trà đá và mấy đĩa cóc - ổi - xoài. .
Giờ thì xe hơi rồi, xe to là khác, xe càng to thì chỗ ngồi càng cách xa nhau, ở giữa có khi còn là cả chồng đồ mới lên shopping center sắm được. Ừ thì bao giờ chả ngồi ở những quán hàng sang trọng và đẹp đẽ, nhưng nhiều lúc hai người còn chẳng buồn nhìn nhau, họ bận nghĩ đến giá cổ phiếu rớt thảm hại, đến việc sẽ yêu nhau tiếp như thế nào vào ngày mai. Với họ tình yêu cũng thành cái quán trọ.