Thứ Ba, 28 tháng 4, 2009

Blind


nếu bất chợt một ngày kia em nhận ra

con đường ta đang đi không phải là con đường mà em muốn chọn

liệu em sẽ cùng anh bước tiếp

hay sẽ tìm cho mình một ngã rẽ riêng


một dấu chấm không tên

một nỗi buồn vội nhạt

biết đâu em lại hát

vì nhớ anh

trên một con đường lạ lẫm

chênh vênh

mong em đừng vỡ oà hối tiếc


có những cơn mưa không bao giờ đến

có những buổi hẹn không bao giờ bắt đầu

chúng chỉ bất chợt như việc ở ngã tư kế tiếp

môi anh chạm khẽ vào nụ cười của em.

...10 after...


Này em

Đừng có mà nhìn anh như thế

Đừng cố tình làm ra vẻ

Ta đã từng yêu nhau


Chả ai trách anh bạc bẽo đâu

Em đừng mong chờ vớ vẩn

Đứa nào nói với em tình yêu là bất tận

Tát vào mặt nó cho anh


"Yêu xong rồi quên

Cái ngữ đàn ông toàn thế"

Mẹ em dặn rồi, em đừng quên lời mẹ

Mà cố bám vào anh


Này thì phủi tay cho nhanh

Bụi có bám đầy rồi cũng sạch hết

Đừng làm anh thêm mệt

Buông giúp đi em


[Giá được như thế thì cũng đáng mà quên

Nực cười! Em lại là người chia tay trước

Coi như là giấc mơ trả thù cũng được

Nhưng ích gì nhỉ em?

Chắc em lại phì cười rồi chửi anh hèn cho xem

Em bao giờ chả thế

Không biết thế nào là cả nể

Làm đau cả lòng anh]


À! Cái đường mình hay đi giờ cây vẫn cứ xanh

Vì chưa tới mùa lá rụng.

...Cà phê. Mu*a. Tôi. Và em...

Câu chuyện thứ nhất. 10h44'. Ngày 28/08/05. Sau một tuần bệnh và quên.

... Chả hiểu sao cứ lúc nào nhắc tới 2 tiếng cà phê - trong khi những người khác luôn nghĩ đến một cảnh vui vẻ, hạnh phúc và trò chuyện, bao giờ tôi cũng tưởng tượng ra cảnh một gã bơ vơ ngồi một mình trong một góc quán nhỏ, cà phê ít đường để đừng đắng quá mà cũng đừng ngọt quá dễ làm cho người ta mất thăng bằng, nhạc thì nhè nhẹ thôi, và ngoài trời chắc chắn là phải mưa rồi...



... trong quán sẽ có rất ít người, mà mỗi người lại ngồi ở một góc bàn riêng, không quan tâm đến phần còn lại của thế giới, họ sẽ uống cà phê và nhìn về cửa sổ, không phải để ngắm cảnh đẹp của mưa mà là trông chờ có được cảm giác hạnh phúc khi cơn mưa qua, trời tạnh, mọi thứ xung quanh trở nên đẹp đẽ, dễ nhìn và thân thiện hơn...



... kể cũng lạ, từ ngày nhen nhóm được cái góc uống cà phê ở nhà, tôi chưa bao giờ gặp được mưa cả, chỉ dính mưa khi ngồi quán thôi, có lẽ tôi còn cần một người chủ quán, cần cái cười tươi của cô hàng nước và những câu bông đùa đôi khi có phần khó nghe của cô những lúc tôi sợ cái cảm giác phải ở một mình

Câu chuyện thứ hai. 11h29'. Ngày 29/08/05. Là dành cho em.
... em không trở về, mà cà phê thì gây nghiện...đó cũng là cái cảm giác sợ hãi không dám uống cà phê cùng người mình yêu mến, bởi tới một lúc nào đó phải ngồi một mình bên cốc cà phê, nổi ám ảnh là không thể chịu đựng nổi
... đôi khi người ta cũng phải học cách cô đơn

Câu chuyện thứ ba. 12h37'. Ngày 12/09/05. Lại là dành cho em.
nhớ T khiếp !
cũng 2 năm trước, giờ này, lúc này, H quen mùi cái cười cũng như giọng nói của T, ở HN một thân một mình, nhớ nhà thì ít mà đôi lúc nhớ T thì nhiều quá
có nhiều buổi trời mưa, kéo T đi tắm mưa, lần đầu tiên mình quen nhau cũng là trời mưa T nhỉ, mưa kinh khủng, và cái lúc mà T quẳng cái áo mưa qua bên đường rồi đi cùng H dưới mưa bên cái xe chaly chết máy, H đã biết T sinh ra là để dành cho H rồi
mỗi lần H về nhatrang, cái cô bán nước hơi vô duyên đó cũng hay hỏi về T, hỏi về cái con bé nhí nhãnh hay mặc áo hồng và cười giòn tan như tiếng lá khô vang lên mỗi lúc cô bực mình ra quét
H cũng nhớ T, nhưng H không bao giờ muốn nói ra, H ái ngại, tiếng là một đứa sống nhợt nhạt, bất chấp và bất cần, nhưng H vẫn bị nhiều thói quen cũng như định kiến nắm giữ, bày tỏ tình cảm chỉ là kiểu uỷ mị dành cho bọn con gái thôi, ai cũng bảo thế còn gì ! H lúc nào cũng thích uống cafe ở nhà vào trời mưa T ạ, chắc chắn đấy, những hàng quán rồi cũng chán, sạch đẹp, tinh tươm, cầu kỳ, bắt mắt thật đấy, nhưng rồi H cũng sẽ về nhà
HN bắt đầu đỡ nóng rồi, chắc là sắp lạnh, sắp có mưa...

Câu chuyện thứ tư. 20h9'. Ngày 20/02/06. Peace. Love. Empathy.
... tháng hai, lóc cóc, lóc cóc shock thời tiết, yêu thích cái lạnh nhưng cũng phải ngắc ngoải, lạnh quá chừng lạnh, hai cái răng hai bên hàm đã nhổ, lại tổn thọ nhưng còn đỡ hơn là phải chịu đau trong cái thứ lạnh quái gở này
... cũng nhớ em khiếp lắm
... căn nhà mới, niềm vui mới, mảng tường mới, những viên gạch mới làm kệ rượu, chỉ có mình là cũ rích

Câu chuyện cuôi. 21h17'. Ngày 01/03/06. Không còn dành cho ai.
...hôm nay không phải là cà phê một mình, mà là rượu vang đỏ với những người bạn, quá nhiều niềm vui đến nỗi không còn chỗ cho nỗi buồn
rượu vang đỏ và món bào ngư, những nỗi buồn chấm dứt, hôm nay anh không còn thời gian để nhớ em

Bong bóng mưa


... I wish I were a baby new-born ...


Con lỡ bước chân
Xa thật xa khỏi vòng tay của mẹ
Bong bóng mưa bay lên trời vội thế
Chẳng chịu chờ con
Con thấy trong ánh mắt gầy còm
Có những lời trách la của mẹ
Con của mẹ lúc nào cũng thế
Vội vã tìm cho mình một lối đi riêng
Con đã lỡ quên
Cái cách con vẫn cười rồi mẹ ạ
Tiếng cười nghe khô và vô vị quá
Bởi cảm xúc chẳng còn
Mẹ bảo con
Ngày mai bong bóng mưa sẽ lại về với đất
Con cũng sẽ về làm con người rất thật
Con sẽ biết cười
Có lẽ trong mẹ lúc nào con cũng xinh tươi...


(Viết cho mẹ vào một ngày mưa năm 2001)

Lonely


I think:

about real love

about you

about nothing...


Lại là cái gã bên vệ đường rao bán hạnh phúc để mua tình yêu - một mảnh tình con con bé tẹo. Chợt nhớ những câu chuyện cũ, những mảng ký ức không gọi được tên.


Mọi thứ như đang xoay vòng. Chạy mải miết một hồi tôi lại thấy mình ngồi trơ trọi trong một góc bàn, đông đúc mà vẫn cứ cô đơn. Nhớp nhúa. Cả người tiết ra một thứ mồ hôi đầy vị an-côn. Những gương mặt cứ mờ dần rồi biến mất. Tôi ù tai và thấy mình bất lực.


Nôn thốc nôn tháo. Cả người gần như kệt sức. Ngả mình vào tường, tôi chợt nhớ tới em. Và vì sợ hãi những câu chuyện cũ về em, sợ hãi phải nhận ra rằng tôi yêu em biết bao nhiêu, và đã từng sợ mất em biết bao nhiêu, tôi lọ mọ bước về phía đám đông và nhập cuộc. Tôi càng ngày càng hèn kém, càng ngày càng chạy ra xa em. Không phải tôi thiếu tự tin. Tự tin thì tôi có thừa. Tôi chỉ nhận ra mình càng ngày càng con người- càng ngày càng dễ bị tổn thương, đặc biệt là bởi những mảng ký ức mà tôi đã cố tìm cách hủy bỏ, bằng cách trốn tránh những mắt xích cũ, và đốt sạch những tấm ảnh mà người ta thường nâng niu gìn giữ cho đến lúc về già.


Ngày trước khi tôi thấy ghê tởm mình, tôi thường xin lỗi em và trông chờ vào bàn tay của em. Hôm nay, tôi thấy mình dửng dưng đứng dậy, đầu óc trống không.


"Đừng khơi chi những điều ta đã kịp quên
Ai cũng khuyên anh như thế
Những bồi hồi tuổi trẻ
Cứ để nó đến rồi đi"

...nightmare in flaking daylight...


"Có tiếng gió
Ùa về miền ký ức tuổi thơ
Anh để lạc ước mơ trên cánh đồng mười-bảy
Trái tim em từ ngày ấy
Cũng quên chừa một góc cho anh
Những áng mây xanh
Bầu trời trăng trắng
Anh gào thét trong câm lặng
Ép mình khỏi nỗi-yêu-em
Vẫn mười ba cái tên
Mười ba con đường
Mười ba góc phố
Nhưng em không còn ngân nga trên con đường đó
Bài hát có giai điệu là nhịp tim anh
Anh bắt đầu làm những bài thơ
Về thứ tình yêu nông nổi
Vì anh ghét những phút giây chờ đợi
Ngày em trở về bắt đầu từ lúc chia tay"

Thứ Hai, 27 tháng 4, 2009

C'est moi ! Tôi là Hùng !


1. Hùng - dũng sĩ diệt đồng hồ báo thức:


Tính ra thì già trẻ lớn bé đã có khoảng 25 chiếc đồng hồ báo thức qua tay mình. Có em chỉ mua được vài ngày đã vĩnh viễn từ giã cõi đời. Những cái chết được báo trước của những kẻ phá hoại cơn khoái lạc của Hùng. Tiếng chuông ré lên ta nhét xuống dưới gối, nó vẫn reo và rung lên bần bật --> trông cơn lê tê mê ta thẳng tay ném bộp vào tường, pin rơi ra, đồng hồ nát bét. Thế là hết. Dù sau đó là những nước mắt tiếc nuối nhưng ngựa vẫn quen đường cũ. Giờ đây trong phòng Hùng đã có 1 chiếc đồng hồ treo tường. [Ta đã biết nói không với việc dùng điện thoại báo thức như nhiều kẻ hằng xúi bẩy]


2. Hùng - một trí nhớ siêu việt:


Năm nào cũng mất vé tàu. Ấy là số phận của Hùng. Đi mua sách --> trả tiền xong hồn nhiên để lại sách tại cửa hàng. Đi chơi thì muôn đời để quên cặp. Đi Hòn Chồng để lại máy ảnh. Đi chơi Đà Nẵng để lại nguyên cái ba lô ở ga. Cầm trên tay 2 cái CDs đi một quảng đường dài khoảng 50 mét thì nhìn lại không thấy 2 cái đĩa đâu cả. Đến giờ đó vẫn là ẩn số. Ra khỏi phòng học, trên tay cầm bao nhiêu sách vở --> trò chuyện với Tố Anh --> phải dùng tay để diễn giải(vì Tố Anh cực thông minh) --> thẳng tay vứt hết sách vở ra sàn --> sau một hồi giải thích thì chào bạn rồi đi thẳng ! Muôn đời để quên chìa khoá trong phòng mà vẫn đang tâm click một phát. Vé xe mà rơi vào tay Hùng thì khó bề tìm lại. Chưa bao giờ phân biệt được bên trái và bên phải một cách nhanh chóng. Ôi! Ta là một truyền thuyết!


3. Hùng - lười như hủi:


Rất ghét đánh răng vì phải vận động tay quá nhiều --> lập kỷ lục 4 ngày không đánh răng. Phòng ở bao giờ cũng như một cái bãi rác. Nằm xem tivi --> muốn chuyển kênh nhưng cái remote nằm ngoài tầm với --> thà xem cái mình không thích còn hơn. Thế mà có những chuyện mình lại siêng năng kinh khủng, ngày nào cũng làm mà không biết chán. Ôi!

4. Hùng - bãi rác của những cảm xúc rẻ tiền:


Buổi tối đang nằm ngủ, Hùng bất ngờ bật dậy, cảm xúc dâng trào. Mới 2 giờ đêm nhưng chàng không tài nào chợp mắt được nữa, đột ngột ré lên: "Con người thật tài năng". Hùng nghĩ đến việc con người tạo ra âm nhạc, những âm thanh đi cạnh nhau lại tạo nên một bài hát gợi cho mình nhiều cảm xúc như thế. Rồi chàng lại nghĩ về những quyển sách, những câu chuyện, không có thật mà sao vẫn lôi cuốn mình... Cứ thế chàng bỏ cả giấc ngủ để sống trong niềm tự hào vì mình là con người (có phải không nhỉ?)

5. Hùng - cái đầu không bình thường:


Đang nghe mấy bài trong Feels like home thì tự dưng nước mắt chảy ròng ròng, chợt thấy mình quá ư sạch sẽ và trong lành. Nhìn đồng hồ đã hơn 12h đêm nhưng cái cảm giác "so pure" nó không cho phép Hùng tự giam cầm mình trong 4 bức tường bẩn thỉu ý được nữa . Thế là phóng xe một vòng Hà Nội. Chú chim chợt thấy mình đẹp đẽ và muốn bay bay bay bay để mọi người cùng chiêm ngưỡng. Rồi xem phim Waterworld, đoạn mọi người nhìn thấy đất liền lần đầu tiên thì trong lòng chàng dậy lên một thứ cảm xúc khó tả, chàng cầm máy và nhắn tin : "Chị ơi, em không thể cầm lòng nổi khi chứng kiến cảnh những người đàn ông sau bao ngày lênh đênh biển cả đã lần đầu tiên nhìn thấy đất liền. Thật là xúc động". Ặc ặc! Hùng ơi là Hùng...


(to be continued)

[ 3ph3m3raL ]


Đừng giận vì những lời anh lỡ dối em
Đôi khi ta phải nuôi sống tình yêu bằng những điều không có thật
Thỉnh thoảng anh mong em hãy bày trò nước mắt
Và giả dối với anh rằng em thèm một bờ vai


Đừng bận tâm chi phân biệt đúng sai
Trong tình yêu anh mong em bất cần cái gọi là chân lý
Nếu em khăng khăng rằng thế là ích kỷ
Thứ lỗi cho anh...


Dẫu khó chịu với em
Và bực mình vì những thứ viễn vông em khoác vào hạnh phúc
Hôm nay anh vẫn sẽ giả vờ lặng yên đôi chút
Và chờ nhịp tim em.

"hết mình đi em ạ - đừng sợ - chưa chắc sẽ có ngày mai..."


Năm mới.
.
.
Lại là năm mới.
.
.
Lại một lần nữa tự dưng nhớ đến người đàn ông da màu trong quán rượu Nhật, che mặt khóc mỗi khi chủ quán chạy một bản bất kỳ của Billie Holiday. Dù đó là thứ giai điệu nhộn nhịp... the whole world smiles with you... Ừ thì Kinh đục do Vị. Nhớ nhà vẫn là thứ khó trốn chạy, bởi nó làm cho cả trái tim mệt mỏi đến xanh xao. Người ta bảo màu xanh-thiếu-quê-hương là thế!
.
Lại một lần nữa chạy xe qua Khâm Thiên, chẳng phải tối cũng chẳng phải mưa, nhưng thèm gặp lại dưới mái hiên cũ thằng bé ăn bánh mì bằng chân. Vì thèm được thương cảm, thèm được chìa ra một bàn tay và thấy mình có ích, thấy mình ấm áp, quên đi cái câu lầm bầm trong miệng "I'm the villain in the story of this life".
.
Lại nhiều chuyện cũ chấm dứt.
.
Lại hết năm
.
Vẫn thèm cái mà người ta gọi là bình yên. Thèm một cái nắm tay thật chặt
.
Đầu năm đầu tháng cứ u ám thế này thật là mệt nhỉ? Nếu ngày mai tới thì mình sẽ lại khác, sẽ lại thay đổi. Ừ. Nếu còn có ngày mai.
.
.
.
"Con lại lỡ bước chân
Lại bay xa thật xa khỏi vòng tay của mẹ
Nhưng nếu ngày mai đến, con sẽ về"
.
.
Nghe giọng ba qua điện thoại, tự nhiên con sợ... lần đầu tiên con nhìn thấy ba của con đã già.
.
.
Ngang và Bé đều rất ngoan. Tết này về anh Hùng sẽ mua quà cho 2 đứa.
.
.
Em ơi lịch thi không bị chuyển nữa rồi!!!! Hé hé!
.
.
My. Ngân. Sư phụ. Chị Hạ. Chừng nào mới về được Nha Trang nhỉ? Hà Nội lạnh quá...
.
.
B. Em hy vọng anh hạnh phúc vì anh xứng đáng được như vậy. Đừng tự làm khổ mình.
.
.
Hà. Bình. Quỳnh. Hôm nào đi chơi thôi! Thèm 1 câu chuyện 4 đứa. Nó tròn và làm người ta không có cảm giác mình là bản lề.
.
.
Everybody. Again. Love and be loved. If you love someone just let them know, cuz no one sees what tomorrow may bring.
.
.

// trở về //


// for my beloved Dev. //
.
.
.
Đó là buổi chiều anh không nhớ được tên
Em đã lặng lẽ trở về - không một lời báo trước.
Trong phút chốc những dấu chân anh ngỡ chẳng bao giờ quên được
Trở mặt dửng dưng.
.
.
Buổi chiều ấy trái tim anh cũng ngừng
Đập lên thứ âm thanh lỗi nhịp hoá thành chát chúa.
Ở ngay kia
Đằng sau tiếng gió,
Anh tìm lại được những ngân nga đều đặn của tim mình.
.
.
Ngày em trở về - anh trở lại là anh.
Những rồ dại đam mê bùng cháy thành tro anh đã kịp quét vào một góc.
Sau tất cả những trông mong,
Ngày em trở về rốt cuộc lại chính là ngày em biến mất
Trong lặng lẽ
Ra khỏi trái tim anh.

// nếu tự dưng... //


-- Tôi lại nhớ đến chuyện con cáo. Người ta rất dễ khóc nếu để cho mình bị thuần hoá --
.
.
.
10 tuổi. Lần đầu tiên bước ra khỏi những thứ gọi là cổ tích. Choáng ngợp và thất vọng. Nó vỡ oà như kiểu bất chợt nhận ra có một cái gì đó khác lạ trong tim mình.
.
.
14 tuổi và quyển tiểu thuyết đầu tiên. Khi Rivarex trả lời cụt lủn: "Tôi chưa từng có một người bạn nào..."
.
.
16 tuổi. Sống một mình. Noel. Không có ai cả. Và cái cát-sét thì đang kể một câu chuyện buồn... If you're gone, baby you need to come home.
.
.
18 tuổi. Khi hoảng sợ với những trách nhiệm của mình. Mệt mỏi nhận ra mình không thể tự định đoạt cuộc sống, bởi một lẽ đơn giản là mình còn mắc nợ quá nhiều. Đó la mái tóc đã bắt đầu bạc của ba mẹ. Và tiếng cười của 2 đứa em.
.
.
20 tuổi. Khi được đứa em gái nhỏ dạy cho cách làm một đứa con ngoan.
.
.
21 tuổi. Là do truyện tranh. Giấc mơ về thiên đường với 3 cây dừa làm bằng mây. Và một người bạn để chia sẻ ước mơ.
.
.
22 tuổi. Là hôm qua. Cảm xúc mới cho một bài hát cũ. Về người đàn ông đang kể một câu chuyện cười, và rồi cả thế giới oà khóc.
.
.
.
never be afraid to cry. 'cuz we are free.

... thế nếu nước mắt cứ chảy thì sao?


nếu bỗng một ngày...
.
... bạn thức dậy vào buổi sáng và nhận ra mình là nhân vật bất hạnh trong một vở kịch buồn. Bạn kéo chăn lên cao để kéo dài giấc ngủ, để khỏi phải bước tiếp những bậc thang mệt mỏi ấy vì một lẽ giản đơn: ngoài kia, trong cái thế giới đông đúc hơn 6 tỷ người, không có ai quan tâm đến sự tồn tại của bạn, và thế giới sẽ vẫn chuyển động như thế, vẫn quay như thế và nghiêng như thế dù bạn có đột nhiên biến mất. Sẽ không có một giọt nước mắt nào dành cho bạn cả. Sẽ như gió thôi, lướt nhẹ qua và bay đi mất.
đừng khóc nhé!
.
.
.
và rồi...
.
... bạn nhận thấy mình nhỏ bé và đáng thương biết chừng nào... cứ như cậu bé nhát gan phải đi vào rừng kiếm củi một mình ý! Bạn thèm một người bạn và bạn hát bài hát về tình bạn, nhưng cây rừng không nghe và cũng không chia sẻ, không có đến một nhịp tim đập nào khác để bạn so sánh với nhịp tim mình. Buổi tối trong rừng thật là đáng sợ, bạn thì lại nhỏ bé và đơn độc nhường kia...
.
.
.
bạn ước gì nhỉ?
.
... bạn ước sớm mai khi vừa tỉnh dậy, mọi nỗi đau sẽ biến mất, tất cả những điều khủng khiếp đã xảy ra chỉ là một giấc mơ mà thôi. Và mẹ thì đang làm bữa sáng, vừa làm món trứng vừa cằn nhằn việc bạn luôn luôn dậy muộn. Bạn sẽ khóc vì hạnh phúc đấy, bởi lẽ mọi thứ bạn vừa trải qua đều không hề tồn tại
.
nhưng đó chỉ là mơ thôi
.
chứ nỗi đau này hoàn toàn có thật
nó đang hành hạ bạn thế kia mà...
.
.
.
buồn thế đấy! nhưng đến thế chứ có tệ hơn nữa thì có khóc cũng chẳng ích gì! đừng khóc! đừng khóc!
thế nhưng mà...
nếu nước mắt cứ chảy thì sao?
.
.
.

.rối tung.trật nhịp. và loạn.


À thì xin lỗi
anh đã không kịp yêu em hết mình như ý của em.
Anh đã để tim mình đập sai hai lỗi,
đập loạn một nhịp.
Để giờ đây,
khi ngã tư chạm vào mắt,
anh không còn được thấy vai mình áp chặt
vai em.
.
Và rồi.
.
Những góc sân cũ,
những con đường quen,
tự dưng ngoảnh mặt thành người xa lạ.
Những bước chân vội vã,
những tiếng nói cười,
vẫn cứ đi qua.
Còn em thì đã thản nhiên dừng lại.
.phía bên kia đường.
.
.
.

.mới.


.
để thay đổi
người ta thức dậy vào lúc sáu giờ rưỡi sáng
bật máy nghe đài
hì hục tập thể dục theo những nhịp một - hai
rồi đi rửa mặt
.
để thay đổi
người ta gọi điện cho những người mình yêu thương vào tầm mười một giờ trưa
nói mấy thứ lung tung
rồi rủ đi ăn phở cuốn
người ta cũng không lèo nhèo đòi bạn đến đón
mà sẽ bắt xe ôm đến tận nhà
.
để thay đổi
lúc ba giờ chiều người ta sẽ gọi điện cho mẹ
bảo là nhà mình khi ăn phải nhớ luộc kỹ trứng gà
vì dạo này đang có cúm
và dặn mẹ không để cho thằng em nhỏ một mình bên đống xe tăng, máy bay, dao hay súng
vì hôm qua trên báo thấy có một bé bị ngạt thở cũng vì mấy thứ đồ chơi
.
và khi đồng hồ điểm đúng số mười
những người thay đổi sẽ hò hét kéo bạn bè lên pub
uống téo thôi, chuyện trò một lúc
rồi về nhà ngủ lăn quay
.
có một người thay đổi vào hôm nay
.
(chỉ dành cho những ai đang tạm thời thất nghiệp)
.
.
.

tặng Vy và Bà


Bà thường kể là

Ngày xưa

Có một cậu vịt rủ cô gà nhà bà trộm trứng ngan của một chị mái tơ nọ

Bà giận lắm nhốt cả hai vào xó

Bắt nhịn ăn tận nửa ngày

Trứng ngan thì khỏi nói, bà tịch thu ngay

Rồi đem đi ấp

Hai tuần kết thúc

Cháu tự đục vỏ trứng chui ra . . .


Mười bốn năm cháu đi học xa nhà

Xa bà

Bận đến độ chẳng còn chỗ nào nghỉ chân cho nỗi nhớ

Độc lập đến độ chẳng cần một vòng tay che chở

Và cháu vẫn rất vui . . .


Trong một phút bé tẹo của cuộc đời

Một phút bé tẹo thôi

Cháu nghe tin bà mất

Sững người ba giây, cháu lại chúi đầu vào làm cho xong nốt

Cái dự án mới của công ty . . .


À này bà ạ

Suốt mấy ngày

Cháu chạy khắp nhà tìm cậu vịt và cô gà ngày trước ăn trộm trứng ngan của chị mái tơ xấu số

Lần này đến lượt cháu đem trứng về tổ

Rồi cháu sẽ ấp cho nở ra bà . . .


Ừ thì mười bốn năm xa nhà

Hai mươi mốt tuổi

ốm


[ kindly taking temperature ]
.
.
.
khi người ta bị ốm, sốt cao, cổ họng sưng vù
thứ người ta cần nhất là một bàn tay đặt lên trán
sao không ai làm cái túi chườm có hình bàn tay nhỉ?
nhớ nhà.

. là vì mỗi chúng ta có một cuộc đời riêng để sống.

hôm nay thằng bạn tôi bảo tôi là:
"tao đọc một quyển sách, người ta viết đúng lắm mày ạ, thẳng thắn lắm, và đập thẳng vào mặt mình, thật là tuyệt"
tôi tròn xoe mắt kinh ngạc
"người ta viết là chúng ta nên ngậm mồm đi, để thiên hạ nói xong hẵng nói"
thế ai cũng ngậm mồm thì ai sẽ bắt đầu nói đây? tôi thì cứ thích thì nói thôi, nếu bản thân cảm thấy muốn nói và cần nói, ngay đến việc phát ngôn mà cũng phải đắn đo nữa thì tôi chịu
.
"người ta viết là chỉ nên thực hiện những kế hoạch, còn ước mơ thì dẹp đi, kế hoạch là những cái dễ thực hiện, còn ước mơ thì khó lắm, xa vời lắm, xóa xổ chúng nó ngay"
tôi không biết, tôi thì nghĩ tổng thống hay tỷ phú, giám đốc tập đoàn hay bà bán rau thì cũng có ước mơ hết, và tôi thấy nó hữu ích, tôi ước có một gia đình gọn gàng, ba đứa con xinh đẹp, rồi chiều chiều hai vợ chồng dắt con đị dạo nhà thờ, ngồi uống nhân trần, ngày làm việc thì tôi cứ về đến nhà là vợ con đón ở cửa và hôn tôi, bảo tôi dẹp ước mơ tôi không làm được
.
"người ta viết là mình chỉ nên làm những việc trong tầm tay thôi, đừng nghĩ đến chuyện làm anh hùng, đừng mơ chuyện giúp đỡ cho cả cái xã hội này, nó to uỳnh ra, và mày chẳng làm được gì đâu"
tôi thích những người thích làm anh hùng, tôi thích những người bỏ nửa tài sản lập một cái quỹ to uỳnh cho người ung thư chỉ vì thấy một bé nhỏ tí bị chết ở cổng bệnh viện, tôi không biết mình có làm được những điều cao cả hay không, nhưng tôi yêu lắm những người làm được như thế, mà tôi đã hâm mộ rồi thì đừng bắt tôi coi rẻ những chuyện đấy và xem nó là làm trò
.
"sách viết hay tuyệt, nó đập thẳng vào mặt mình, nó nói quá đúng ý"
tôi không biết có đúng hay không, nhưng đập thẳng vào mặt thì tôi đã ghét rồi dạo này đi đâu tôi cũng gặp những người cá tính, cá tính đến nhẫn tâm tôi thèm cái gì nhẹ nhàng, và tôi ghét quyển sách đấy.
.
.
Suy cho cùng, những điều trong các quyển sách "đối nhân xử thế dạy cách làm người" chưa bao giờ làm tôi thấy có cảm tình cả, tôi chỉ thích cái kiểu điển tích Trung Quốc hay Nhị Thập Tứ Hiếu của Việt Nam mình, viết xong để đấy cho tôi đúc rút riêng kinh nghiệm cho mình chứ không dạy khôn tôi
tất cả là vì tôi thấy cuộc sống đẹp lắm, và tôi muốn nâng niu nó, tô lại màu sáng sáng cho nó, và tôi ghét cái kiểu mọi người dạy tôi cách sống thực tế đến độ cả ngày chỉ ngồi tính toán 1+1=2
thế thì tôi ở nhà thôi, cho 2+2=5 cũng được
có thể tôi sai, nhưng mà chả sao, nhỉ?

.tôi không thích những ngày Thứ Hai.


/cứ mỗi 17 giây, trên thế giới có 1 người tự sát/
--
--
--
*Các nguyên tắc cơ bản:


- chỉ chết nếu:
...... 1. không còn cảm thấy bất cứ sự cần thiết nào của mình đối với xung quanh
...... 2. đã nói tạm biệt với những người cần nói { 17 giây }
...... 3. không có em nhỏ và bố mẹ già
...... 4. không nhận thấy khả năng một điểm tự sát nối tiếp
- những người muốn tự sát sẽ không bao giờ { 17 giây } đề cập đến việc tự sát, dĩ nhiên việc tôi viết blog thế này loại trừ tôi khỏi nhóm người đang tự sát
- đã tự sát thì phải hoàn thành, không được để cơ hội cho bất cứ một sự giải cứu nào, cách tốt nhất là nhảy từ trên một tòa nhà cao { 17 giây }, và cảnh đẹp
- phải nghe xong bài hát mình thích nhất đủ 17 lần
- trước khi nhảy xuống phải nói "Tạm biệt" lần cuối cùng
- { 17 giây } mọi người đều cười khi tự sát, không ai khóc.
* Các nguyên tắc bị nhiễm bẩn bởi suy nghĩ cá nhân
/ invalid / . /
* Người viết trong tâm trạng không có cảm xúc, không có ý định tự sát, hoàn toàn không thuộc khuynh hướng người đủ dũng cảm để tự sát { 17 giây }
/ invalid / . /
* Các trường học cần dạy cách chết.
/ invalid / . /
* Không ai cần có lý do cho việc tự sát nếu đã thực hiện được nguyên tắc
/ invalid / . /
.
.
.
Khuyến nghị :
Đi làm sớm { 17 giây } vào ngày thứ Hai
Uống cà phê và ăn bánh mì phết bơ
Đến nơi làm việc và nở nụ cười tươi với mọi người
Xin nghỉ làm sớm trước 1 tiếng rưỡi vào buổi chiều
Đợi đến khi hết nắng và các nguyên tắc được thực hiện đầy đủ { 17 giây }
Đập nát điện thoại di động
Tháo nút thứ 2 của áo sơ-mi
Chấm.
.
{ 15 giây }
16.
17.
[end]

"Đừng chạm vào cây mùa lá rụng"


Mệt mỏi với những quyết tâm dang dở và những ước mơ tắt nguội, Linh kéo bước chân lên nền xi măng xám ngoét xì xập nước. Một. Hai. Đã từ rất lâu anh mới nhận thấy vị trí thật sự của bản thân mình
.
Thế nên câu đùa của Vy hóa thành tàn nhẫn, giá mà vào một lúc khác, ở một không gian khác, trong một tâm trạng khác, anh sẽ xuề xòa cho qua và lại hôn lên mái tóc lúc nào cũng thơm mùi chanh của cô
.
Khi người ta nói giá mà, là người ta sắp kể ra một điều không có thực ở quá khứ, trong ngữ pháp tiếng Anh, người ta sẽ phải dùng câu điều kiện loại 3
.
Thế nên giờ tôi lại phải viết để nhắc với hết thảy mọi người một lần nữa là:
"Đừng chạm vào cây mùa lá rụng"
.
Lê Hoàng Linh. Hai năm trước cô đã biết được tên anh trong đợt tuyển nhân viên của công ty, và giờ đây, thêm một lần nữa, rành rọt ba chữ Lê Hoàng Linh đập vào 4 bức tường hẹp trong văn phòng rồi rơi thõm xuống cốc cà phê không được chào đón trên bàn làm việc. Cô không khóc. Suy cho cùng, cái chết của anh không phải lỗi của cô. Cô có quyền lựa chọn cuộc sống theo cách của riêng mình, nếu cách lựa chọn của cô có vô tình gây tổn thương cho người khác, ấy là nỗi bất hạnh của họ.
Phải gọi là "người khác" và "họ", vì anh chưa bao giờ là một người đủ đặc biệt để đứng riêng thành một nhóm trong tim cô. Anh yêu cô, anh có khiếu hài hước, anh thú vị và quan tâm, ân cần và chia sẻ. Nhưng đàn ông thì vẫn cứ là đàn ông thôi. Vy là người đồng tính nữ
.
Dĩ nhiên cô không thích cách anh hèn hạ thả trôi mình và tham gia cái câu lạc bộ ngu ngốc đó, nhưng cô là người công bằng và tin vào luật nhân quả, với mong ước những lựa chọn của mình được tôn trọng, cô luôn nỗ lực tôn trọng những lựa chọn của người khác.
Cái chết của anh không phải lỗi do cô. Hoàn toàn không thể. Cô kéo rèm cửa và nhìn ra bên ngoài. Nắng đã thôi cáu gắt, chúng nhẹ nhàng rút về phía sau cánh gà, chấm dứt vai diễn phản diện của mình. Cô kéo lại rèm cửa, vứt cốc cà phê vào thùng rác và bước vội ra khỏi văn phòng. Cô có một cái hẹn với em gái Linh, có vẻ như anh muốn để lại cho cô nhiều hơn là một cái tên, hai cây xương rồng, vài tin nhắn tán tỉnh vu vơ và những lần làm tình nhạt nhẽo, trừ cái lần ở một nhà vệ sinh công cộng bẩn thỉu, lần đó cô đã tin rằng mình hoàn toàn có thể trở thành một người đàn bà đúng mực.


Nghĩa là đúng mực theo những tiêu chuẩn chung của xã hội, không phải của cô.

Fomasudo

Hôm qua là ngày dọn dẹp nỗi buồn .

Sáng thức dậy
Nhét hết tức tối với khinh bỉ vào túi áo
Sau cơm trưa, ngồi nghịch gió hồ
Thấy mình bực dọc nhét giúp nỗi thất vọng của bạn vào túi quần trước bên trái
Rồi đến 9h tối là lúc nhét những tâm sự về hành vi sau tình yêu của em gái vào túi quần trước bên phải
Còn lại hai cái túi quần sau
Một bên nhét lo lắng cho kế hoạch ngày mai của mình
Một bên nhét phác thảo cho kế hoạch ngày mai của mình .

Đến Funky lúc 10h hơn
Mưa vẫn rả rích
Nước len vào từng thớ thịt
Lạnh đến rùng mình .

Chập choạng và nhức mắc
Đông đúc với ồn ào
Sau chừng năm phút
Mọi thứ trong các túi áo
Túi quần
Bị giũ bung bét cả ra
Mình mê mẩn đếm ngược thời gian .
Cho đến bao giờ thì cuộc vui tàn

.tự. cho những lầm lạc và quay về.


[ what else should I write
I don't have the right ]
.
.
.
Năm chữ về tôi
"Cả cuộc đời bất hạnh"
Quẩn quanh hai mươi hai năm xây dựng những giấc mơ tàn và bi kịch
Đứng lặng nhìn mình cháy xám trong gương
.
.
.
Tôi
Từng ngạo nghễ cười khinh những lối sống tầm thường
Nhổ toẹt nước bọt nhìn bọn đời giả dối
Thế rồi bỏ mặc hai mươi hai năm kết thúc cho mỏi mòn trông đợi
Chưa kịp vui
.
.
.
Giải thoát dành cho tôi
Chạm chân lên bậc cao
Thả mình bơi tự do khỏi những vùng nước tối
Thế giới ngoài kia hoàn toàn vô tội
Chưa ai kết án tù những kẻ dửng dưng
.
.
.
Rồi pháo hoa sẽ mở tiệc ăn mừng
Lợn quay sẽ lên mâm
Hoa sẽ kết thành tràng và những quán bar sẽ vẫn xập xình từng đấy nhạc
Chỉ có mình tôi là giờ đây đã khác
Hạnh phúc đứng ngoài bức tưởng đổ nát sẽ và mãi vây chặt một nhà thương điên.
/
/
/
khi tôi lớn lên, tôi muốn mình hạnh phúc

phụ huynh chúng ta dạo này trẻ thật


[...]


Đã nghe...
Chuyện bà ngoại bạn Hà béo rất cao tuổi nhưng ngày nào cũng đạp xe đi thăm các nhà. Có hôm còn đứng ra dàn xếp một vụ đụng xe trên phố, tát thẳng vào mặc một con mụ "đã sai còn lắm mồm", sau đó khi bà về nhà thì bị côn đồ đến đòi đánh. Đến nỗi con rể phải thốt lên: "Mẹ ơi từ nay đừng ra đường đánh lộn nữa"
.
Chuyện bố bạn Hà bị ong đốt. Mẹ bạn chạy lên sân thượng tìm tổ ong và nhỏ nhẹ: "Ong ơi ong đừng đốt chồng em, chồng em tốt chồng em hiền lắm, ong đừng đốt chồng em" Rồi từ đó ngày nào cũng lên trò chuyện với cái tổ ong bé bằng ngón tay cái
.
Chuyện bà của bạn Trê cứ thấy xe nào đậu trước ngõ là... dội nước cống lên. Bạn của cháu đến chơi nhà xe đều bị xử đẹp.
.
Chuyện bà bạn Quyên tuy đã ngoài 70 những vẫn thường vừa tưới cây vừa hát "Dằm trong tim" và "Anh không muốn bất công với em", lại thích xem cả MTV nữa và nói tiếng Anh miễn bàn
.
.
.
[...]


Đã nghe
Mẹ bạn Vân yêu thương con gái tới mức "Các cháu hát bé thôi để Vân nhà bác hát".
.
Bố chị Xuân nhìn thấy 2 con chó phốc liền reo lên: "Xuân ơi, hai con nai kìa!"
.
Bố mẹ bạn Giang thì: "Tao chỉ cho phép mày lấy đứa nào có thể làm gục cả tao và mẹ mày trên... bàn rượu" (kiểu này chắc mày ế sưng!)
.
Bà bạn Vân Ríp lúc nào cũng đòi cháu cho đi hát karaoke cùng.
.
.
.


Chúng ta già và khó hơn thế nhiều
Cả ngày cứ ngồi tính toán với lo lắng nên chả thể trẻ được
Dạo này giá trị đảo lộn kinh quá, nhìn mọi thứ phóng vèo vèo mà kinh hãi
Làm gì bây giờ?
Thôi, ngồi yên. Chờ.

vĩnh cửu?


nếu ngày mai em nghĩ lại và muốn trở về
mệt mỏi như người lữ hành sau một chuyến đi xa
anh sẽ vẫn mở cánh cổng màu đen
đón em vào
anh sẽ vẫn mở trái tim màu đỏ
và lại yêu em
nhưng là bằng một tình yêu khác
không phải của ngày hôm nay.

.
.
.
trên thế giới này có hàng trăm hàng triệu kiểu tình yêu
nhưng cùng một thứ tình yêu đó, trong thời khắc đó, không gian đó
sẽ không bao giờ trở lại

.cửa đã đóng. suỵt .có ai đang bước đi.


[.]
.
.
.
nếu em đi ngang qua hàng cây
đừng nhìn sang bên phải
nếu em đi ngang qua dòng sông
đừng nhìn sang bên trái
nếu em tìm thấy dây lụa vàng buộc trên thân cây sồi màu đỏ
đừng vội bước vào căn nhà
hãy lặng nghe trong tiếng gió
vượt bên trên những tiếng thì thầm to nhỏ
anh đang rạch chằng chịt trên tường
rằng thì là mà
"bay xa đi thôi cô đơn ơi
vì suy cho cùng thì những giấc mơ sẽ không bao giờ trở lại"

.những chuyến tàu.


.
.
.
/con tàu này lên Tây Bắc anh đi chăng?
để những nỗi đau ngày xưa sẽ không bao giờ trở lại
để những phút giây bên em kéo dài thành mãi mãi
và hạnh phúc được một lần tồn tại
con tàu này lên Tây Bắc anh đi chăng?/

.
.
.
Một năm.
Không đủ dài cho quá nhiều thay đổi.


Lật lại entry một năm trước, tăm tối và nặng nề, câu chuyện về những quán rượu cũ, những người đàn ông và đàn bà xa quê, những cuộc chiến tiếp diễn không có hồi kết, những dự định dang dở chưa biết đến bao giờ mới hoàn thành, những ước mơ tắt nguội như đầu thuốc lá hút vội bị vứt bên đường.


Tất cả gợi lên trong lòng người ta cảm giác tội nghiệp, thương cảm,
và bế tắc.


Những ngày cuối năm ở Sapa, sương mù dày đặc, lạnh thốc vào tay áo và cổ áo, lạnh đến nỗi mọi cảm giác khác đều đóng băng, ta không thấy đau khi tay va vào thành cửa, khi đầu gối tím bầm và môi nẻ đến toạc cả máu.
Tôi tạm gác lại ước mơ của mình, rằng tôi sẽ một lần đủ dũng cảm bắt một chuyến tàu lạ, đi đến một nơi xa vô định, bắt đầu một cuộc sống mới, có một cái tên mới và một trái tim mới.


Cứ đóng băng đi, đóng băng hết cảm giác đơn độc, đóng băng hết dự định dang dở, đóng băng hết ước mơ tắt nguội, đóng băng hết những vết cắt, vết bầm, những kỷ niệm buồn đã kết thúc.


Nhưng khi ta bắt chuyến tàu từ Sapa trở về Hà Nội, băng bắt đầu tan, những vết đau bung máu, ứa ra khắp cơ thể.


Khi người ta cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, người ta lại phản xạ một cách ngu xuẩn là trơ ra như gỗ đá.



"Em sẽ không bao giờ hy vọng được giống như tôi lúc này. Chúng ta là 2 chuyến tàu lạ chạy ngược chiều. Gặp nhau sẽ chỉ là bi kịch mà thôi."

.giấu mặt.


[kafka ngồi bên bờ biển
thời gian chảy qua kẽ tay]

.
.


Khi tôi nói với Xuân một thời gian trước rằng tôi bất lực trong việc tìm ra cách để tiếp tục cảm thấy nhớ Xuân và tin rằng Xuân là không thể thiếu trong cuộc đời tôi, tôi đã không nhận ra được điều đó có ý nghĩa với tôi như thế nào.
Thời gian là thế thôi. Khi ta xa một người bạn, ta sẽ khóc khi vẫy tay tiễn họ ở sân ga, ta viết những bức thư kín đặc chữ và trút tâm sự hằng ngày, ta đinh ninh rằng rời nhau ta sẽ chết, vì ta là hai nửa của cùng một bản thể ngày xưa đã bị chẻ đôi.
3 tiếng đồng hồ.
3 ngày.
3 tháng.
rồi 3 năm.
Khi tất cả mọi cảm giác biến thành thói quen, ta đi cùng một con đường, làm cùng một việc và bước cùng một chân ra khỏi giường. Rồi sớm muộn ta cũng nhận ra rằng ta không cần nhau là mấy.
Và cứ như thế, người ta quên hẳn nhau.
Hà là bạn thân của tôi. Đã vậy và luôn vậy. Ít nhất là trong quá khứ. Khi tôi quyết định chấm dứt tình bạn với Hà và hoàn toàn cắt đứt liên lạc, tôi đã đinh ninh rằng mình khó lòng chịu đựng được 1 tuần. Mọi con đường tôi đi, quán nước tôi ngồi, câu chuyện tôi kể và những người tôi gặp đều không ít lần dẫn tôi về những góc có Hà. Tôi né tránh và tin rằng mình sẽ khổ sở lắm.
Giờ thì Hà được nhắc tên nhiều trong những câu chuyện của tôi. Ấy là vì Hà đã hoàn toàn biến mất.
Rõ ràng là theo thời gian thì cái gì cũng chịu đựng được hết.
Tôi vùng vẫy tìm cách chống lại nó. Có hàng trăm số liên lạc trong điện thoại của tôi, phần lớn trong số đó là những người tôi đã từng tin mình không thể sống thiếu được. Tôi chủ động bước trước.
Nhưng tôi quên mất rằng việc tôi cầm súng không loại trừ được khả năng tôi sẽ bị bắn. Những người bạn tôi theo thời gian cũng đã nhận thấy rằng họ hoàn toàn có thể sống hạnh phúc mà không cần đến tôi.
.
.
.
tôi biết rằng bóng tôi nhạt hơn hẳn bóng của những người khác khi đổ trên mặt đường.

cánh chim và bầu trời


Lao xao lao xao
Bầu trời rộng lớn nghiêng mình thì thào
Vỗ về cánh chim bé nhỏ
Chim bơ vơ bay ngược nắng ngược gió
Mang vết thương trong tim
.
Bầu trời mở rộng lòng mình
Ôm lấy cánh chim
Nâng niu và che chở
.
Ba ngày
Ba tháng
Ba năm
.
Rồi một ngày
Cánh chim đã cứng cáp hơn
Trái tim cũng thôi không còn rỉ máu
Trên cành cây cao đang đậu
Chim thấy bầu trời thật nhỏ bé làm sao
Không có gió cuộn ồn ào
Không có phong ba rầu rĩ
Không có cuồng điên và loạn trí
Mà thế có nghĩa là thiếu vắng tình yêu
Nên một buổi chiều
Chim tung cánh bay đi tìm bầu trời mới
.
Bầu trời cứ níu gọi
"Đừng bay đi đừng bay đi"
"Nhưng ta không thể sống mãi trong những tiếng rầm rì
Những xì xào nhạt nhẽo
Trái tim ta sẽ tàn héo
Vì thiếu vắng những cuồn cuộn tình yêu
Ta muốn bay đi vào buổi chiều
Vì đó là lúc hoàng hôn tắt
Ta chỉ mong một điều duy nhất
Ngươi hãy quên ta"
.
Bầu trời đứng lặng
Mây gió vỡ oà
Rồi ngày tháng trôi qua
Bầu trời mãi mãi khép lòng mình
Không đón chào cánh chim nào khác
.
Thu qua đông tới
Vận đổi sao dời
Cánh chim cũ xơ xác thả mình như gió đẩy mây trôi
Bất chợt lạc về bầu trời cũ
Nhưng kỷ niệm càng níu giữ
Ấy nghĩa là kỷ niêm đã đi qua
.
Rằng thì là mà
"Bay đi thôi hỡi cánh chim kia ơi
Vì những ước mơ ngày xưa sẽ không bao giờ trở lại
Vì một tình yêu chết đi nghĩa là một tình yêu mãi mãi
Nên ngươi hãy bay đi."
.
"Bay đi bay đi"...
Cánh chim nhỏ buông mình
Chết trên thảm cỏ
Bầu trời lại thì thào tiếng gió
"À ơi à ơi
Nhắn với những ai đang hạnh phúc trên đời
Đừng lung lạc trái tim mình vì những bầu trời mới"
...




Không làm cách nào viết tiếp được
Dù sao, mình không muốn làm đứa kết thúc một câu chuyện không có hậu.

.bữa ăn tối.


/ mình sẽ không bao giờ quên bữa ăn tối nay /
.
.
.
một quả trứng vịt chiên
không mắm muối
không gia vị
nồi cơm khô
2 thằng ngồi ăn với nhau
mình ăn 1 chén rưỡi cơm
bạn mình ăn sạch cơm, lại cạo cả cháy ăn
chưa có bữa cơm nào ngon đến như thế.
bạn mình bảo là: "Phải có những bữa ăn như thế này mới trở thành tỷ phú được mày à."


tự dưng mình khóc. không hiểu vì sao.

tặng Hà Nội, Trang, Linh


/ a silent corner of Hanoi /
.
.
.
Hà Nội của tôi
Hai mươi hai mùa đông yêu dấu
Đi qua trong nước mắt những niềm vui xưa
Cái cảm giác lạnh cóng tay khi đạp xe bên nhau cười giòn tan trong gió hồ
Đã thôi không còn nữa
Ngày mai khi mùa xuân hoa nở đỏ
Tôi sẽ ở một nơi rất xa
.
Khói bếp hun cao trên khắp mái nhà
Nụ cười xởi lởi của các cô hàng nước
Tất cả những hành trang không cách gì cho vào va-li được
Tôi sẽ rạch chằng chịt lên trái tim
.
Vì tôi sợ ở một phương trời xa nào đó có thể tôi sẽ kịp quên
Những góc hẻm xanh xao ngày xưa lần đầu tiên mẹ đưa tôi đi học
Những con phố quanh co tôi có khi vừa đạp xe vừa khóc
Và rồi tôi sẽ quên cả những cái tên
.
Hàng Ngang, Hàng Đào, Quán Thánh, Thanh Niên
Phan Đình Phùng cuối thu bạt ngàn hoa sữa
Hàng Mã ngổn ngang đèn xanh đèn đỏ
Đêm Trung Thu vui bên nhau
.
Những người bạn thân yêu của tôi rồi sẽ đi đến những đâu
Paris, London hay Keukenhoff
Những thành phố xa xôi chúng tôi lựa chọn
Chắc hẳn đều rộng lớn, tiện nghi, và văn minh hơn
.
Thời gian sẽ vẫn king koong những tiếng bình thường
Sáu giờ chiều xe rác đến, thứ Tư là đến phiên tôi đổ
Bảy rưỡi là lúc đèn đường đăng màu rực rỡ
Như những ánh sao đêm
.
Nem chua rán cả bọn rủ rỉ thì thào sau những phút bấp bênh
Trà đá, nhân trần bên nhau xoa đi nỗi đau những con tim vỡ
Nhà thờ đổ chuông dài ngân vang khắp ngõ
Những con đường và góc phố tôi qua
.
Tôi nhìn ra xa
Mùa thu lại đang lao xao trên cao
Gọi mùa đông quay về bên khung cửa sổ ngày nào
Nơi tôi run cầm cập rúc tay vào túi áo măng-tô của bố
Dù bay xa muôn phương trái tim tôi sẽ vẫn thì thào những âm thanh bé nhỏ
"Hà Nội ơi"
.

bạn bè ?


xin được kể một câu chuyện rất ngắn như thế này:


.
Trong khu rừng nọ, có một chú thỏ vô cùng nổi tiếng, quan hệ rất rộng, chú kết bạn thâm giao với tất cả bọn thú trong rừng. Nhưng một ngày nọ chú nghe thấy tiếng bầy chó săn đang đến gần và chú hy vọng sẽ thoát được chúng nhờ vào sự giúp đỡ của bạn bè.


Thế là chú chạy đến nhà anh ngựa, và nhờ anh ngựa đưa đi thật xa. Nhưng anh này từ chối, bảo rằng đang có chuyện quan trọng phải làm cho ông chủ. Anh ta chắc chắn là tất cả những người bạn khác có thể giúp được thỏ.


Thỏ đành chạy đến nhờ bò tót, hy vọng anh này sẽ dùng sừng húc văng lũ chó săn đi. Nhưng bò tót đáp: "Tôi rất xin lỗi, tôi có hẹn với một cô em mới quen rồi; nhưng tôi chắc chắn anh bạn dê của chúng mình có thể giúp bạn được đấy!"


Tuy nhiên, anh dê bảo anh ngại rằng cái lưng mình có thể làm thỏ đau khi cưỡi. Anh cừu mới là người bạn thích hợp để giúp để vì lông anh ấy rất mượt và êm.


Thế là thỏ chạy đến nhà anh cừu và kể lại câu chuyện. Anh cừu đáp: "Lúc khác nhé bạn thân mến. Tôi không muốn dây dưa với lũ chó săn đâu vì ai cũng biết chúng ăn thịt cả cừu lẫn thỏ mà".


Thỏ chỉ còn biết đặt hy vọng cuối cùng vào anh bê, nhưng anh này cũng bảo rất tiếc là không giúp được gì, anh không muốn nhận trách nhiệm về mình trong khi bao nhiêu người khác đã từ chối. Lúc này lũ chó săn đã tiến đến gần kề, thỏ ta co chân co cẳng chạy thục mạng và may mắn thoát chết.


.
Người có nhiều bạn, nghĩa là không có một người bạn nào cả.

.hoảng loạn.


cũng là anh ngu dại

mãi miết ép mình trong nỗi-yêu-em

say sưa quên những cơn đau ngân-thành-tiếng

nên giờ tim đập lạc nhịp

cứ mãi đứng đây .


họ bảo anh sao ngu dại đến chừng này

sừng cắm đến ba năm mà tóc thì chưa mọc

nhưng mà cứ mỗi lần em khóc

anh lại quên .


ờ thì có một hai gã yêu em

và em có lăn lộn làm tình trong đôi tay của chúng

nhưng ở nhà anh khi bọn mèo ăn vụng

anh cũng chỉ quát ầm một lúc rồi cho qua .


bây giờ là người đàn ông thứ ba

anh lặng lẽ cười xòa chứ không trách móc

nhưng hôm nay em bảo anh ta mới là người đàn ông em chọn

rằng mình sẽ chia tay .


ừ thì anh ngu dại nên giờ vẫn cứ đứng đây

dù con chim nhỏ đã bay đi tìm bầu trời khác

gã bại tướng phơi mình nơi trận mạc

tự kỷ bảo mình rằng đau đớn đã tự do . . .




tặng fontaine, những giấc mơ của anh sẽ không bao giờ tắt.

cây bao báp không lớn được nữa nhưng bọn cừu cũng đã sắp chết. anh hãy đứng yên và nhìn. người đàn bà thứ hai sẽ quay trở lại. boddah. những ký ức sẽ xa và holden sẽ chết .


những tiễn biệt hôm nay là để thêm vui cho ngày hội ngộ. cũng như những kẻ không thể giết chết anh sẽ làm cho anh mạnh mẽ hơn.

Khóc trước mặt người lạ


...Khóc trước mặt người lạ

Thấy những vết thương mở mắt to ra

Ngước nhìn mình hồi lâu

Rồi bung máu.


Thấy những nỗi đau như hàng buôn lậu

Lén lút tràn qua trái tim biên giới để len sâu vào tận cùng bên trong cốt lõi của mình

Nơi đó trống rỗng và vắng tanh.

Hát một giấc mơ xưa

Ta ngắt một bông hoa


Sài Gòn mưa tà tà


Hát lên cho đỡ nhớ


Những góc trần đau khổ


Có nơi nào chưa qua.




Ném hoài bão bay xa


Thổi ước mơ tắt nguội


Đời đâu ai biết tới


Nỗi niềm lũ người dưng




Đứng mãi ở lưng chừng


Lạc đường như chó dại


Vết đau gầm réo mãi


Chẳng chịu thở cùng ta




Trời vẫn mưa tà tà


Trái tim mình sưng tấy


Hai bàn chân run rẩy


Tiếng cười nát trên môi

ngày xưa và bây giờ.


Ngày xưa bữa cơm gia đình chỉ có món trứng kho và canh rau muống luộc, bố mẹ tất bật công việc về cũng chả có thời gian nghỉ ngơi, con cái đứa lớn thì đi học, đứa nhỏ thì chơi bắn bi với bọn trong khu tập thể, đúng kẻng 11h30 là cả nhà quây quần bên mâm cơm, chuyện công việc, chuyện học hành, tiếng cười không dứt. .


Bây giờ bữa cơm có đủ bò bê dê ngỗng, nhưng bố mẹ đi đằng bố mẹ, con cái lớn mỗi đứa lại có những mối quan hệ riêng, bữa cơm gia đình hoàn toàn biến mất, có khi cả ngày chẳng thấy mặt nhau, gia đình thành nhà trọ. .


Ngày xưa nghèo khó, mấy thằng ký túc tối tối dắt nhau đi ăn bữa cơm 3 nghìn, đứa nọ cướp lời đứa kia, đứa kia tranh đồ ăn đứa nọ, khốn khó lắm, nhưng thương nhau nhiều, cùng một lũ tha hương dựa vào nhau mà sống, hễ một thằng buồn là cả phòng cũng buồn theo. .


Bây giờ khấm khá hơn rồi, đã có người làm ông nọ bà kia, tiền bạc súng sính, nhưng bao nhiêu lo toan công việc làm người ta mệt mỏi và suy nghĩ, dần đâm ra vô tâm, thân thiết đến thế bỗng chốc hóa ra người xa lạ, có khi một thằng ngồi đếm tiền chuẩn bị vài triệu mua quần áo ngay bên cạnh một thằng lo lắng không biết mai lấy gì mà ăn. Bạn bè thành quán trọ. .


Ngày xưa yêu nhau, cọc cạch chiếc xe đạp Phượng Hoàng, chị ôm eo anh, nói cười phớ lớ, đạp xe hết cả thành phố mà hạnh phúc vẫn không chịu nghỉ chân, đôi mắt cứ sáng ngời lên như thế bên ly trà đá và mấy đĩa cóc - ổi - xoài. .


Giờ thì xe hơi rồi, xe to là khác, xe càng to thì chỗ ngồi càng cách xa nhau, ở giữa có khi còn là cả chồng đồ mới lên shopping center sắm được. Ừ thì bao giờ chả ngồi ở những quán hàng sang trọng và đẹp đẽ, nhưng nhiều lúc hai người còn chẳng buồn nhìn nhau, họ bận nghĩ đến giá cổ phiếu rớt thảm hại, đến việc sẽ yêu nhau tiếp như thế nào vào ngày mai. Với họ tình yêu cũng thành cái quán trọ.

Thứ Tư, 22 tháng 4, 2009

It's Easier To Let Go

Let's do an experiment.


Make a tight fist, as if you're going to punch an asshole hard in the face


What's the feeling?


I guess it's a bit awkward, as you don't know how tight it should be, and it takes too much effort, and pain, and those nails might even bite your palm to bleed.


Okay.


Now open up, loose it.


What's the feeling?


I bet my life it's a whole lot more comfortable and pleasant.


Letting go brings us much happier feelings.


Now I know why I always heave that sigh of relief as I decide to break up a relationship.