Bà thường kể là
Ngày xưa
Có một cậu vịt rủ cô gà nhà bà trộm trứng ngan của một chị mái tơ nọ
Bà giận lắm nhốt cả hai vào xó
Bắt nhịn ăn tận nửa ngày
Trứng ngan thì khỏi nói, bà tịch thu ngay
Rồi đem đi ấp
Hai tuần kết thúc
Cháu tự đục vỏ trứng chui ra . . .
Mười bốn năm cháu đi học xa nhà
Xa bà
Bận đến độ chẳng còn chỗ nào nghỉ chân cho nỗi nhớ
Độc lập đến độ chẳng cần một vòng tay che chở
Và cháu vẫn rất vui . . .
Trong một phút bé tẹo của cuộc đời
Một phút bé tẹo thôi
Cháu nghe tin bà mất
Sững người ba giây, cháu lại chúi đầu vào làm cho xong nốt
Cái dự án mới của công ty . . .
À này bà ạ
Suốt mấy ngày
Cháu chạy khắp nhà tìm cậu vịt và cô gà ngày trước ăn trộm trứng ngan của chị mái tơ xấu số
Lần này đến lượt cháu đem trứng về tổ
Rồi cháu sẽ ấp cho nở ra bà . . .
Ừ thì mười bốn năm xa nhà
Hai mươi mốt tuổi
Rồi bà sẽ mỉm cười nơi chín suối!
Trả lờiXóa